Quả Ấm

Chương 5



9.

Ta đứng một bên, nhìn từng chậu nước đỏ ngầu được liên tục mang ra ngoài.

Phu quân nằm yên trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy thương tích, trông vô cùng thê thảm.

Ngoài đôi tay run rẩy ra, ta chẳng biết phải làm gì nữa.

Lâm Vân Khê cũng không còn dáng vẻ hay cười đùa như trước, đám nam nhân trong sân đều đứng yên, im lặng lắng nghe cấp dưới báo cáo tình hình.

Chờ đến khi thần y băng bó xong, ta dè dặt hỏi:

"Phu quân thế nào rồi?"

Thần y liếc nhìn phu quân, thở dài:

"Thương thế rất nặng, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu có thể qua được đêm nay, sẽ không còn nguy hiểm."

Nói xong, hắn cũng lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại ta và phu quân.

Bên ngoài vẫn còn vang vọng giọng nói của Lâm Vân Khê.

Ta ngồi xổm xuống bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của phu quân, trong lòng nhói đau.

Chắc chắn là do ta chưa kịp đưa đồng tâm kết cho hắn, cho nên hắn mới bị thương nặng thế này.

Ta run rẩy lấy đồng tâm kết từ trong lòng ra, cẩn thận nhét vào tay hắn, giọng nhỏ nhẹ:

"Phu quân, nhất định phải bình an."

Sợ mình là kẻ ngốc nên không biết cách đeo, thế nên ta chỉ có thể nhét nó vào tay hắn, hy vọng rằng nhờ vậy, hắn có thể được phù hộ.

Ta cố gắng kìm nén nước mắt, bắt đầu kể chuyện cho hắn nghe:

"Phu quân, thần y nói chỉ cần châm cứu một chút là có thể chữa khỏi cho ta."

"Vân Khê tỷ tỷ còn hứa, sau này sẽ lại đưa ta ra ngoài chơi."

"Chúng ta đã hẹn rồi, chàng nhất định phải tỉnh lại."

Ta cứ thì thầm bên tai hắn, chỉ mong hắn có thể nghe thấy, chỉ cần hắn có thể vượt qua đêm nay.

Nhưng đợi rất lâu, phu quân vẫn không mở mắt.

Nhũ mẫu bưng một bát thuốc nóng bước vào, thấy ta chìm trong im lặng, bà liền nhẹ giọng dặn dò:

"Tiểu thư, thuốc vẫn còn nóng, cẩn thận một chút."

Ta nhận lấy, bắt chước nhũ mẫu dùng thìa khuấy nhẹ trong bát, sau đó cẩn thận thổi nguội.

Chỉ cần uống thuốc, phu quân nhất định sẽ khỏe lại.

Nhưng môi hắn mím chặt, thuốc vừa đút vào liền tràn ra ngoài, chảy xuống theo khóe môi.

Ta cắn chặt môi, nhịn thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà òa khóc.

Càng khóc càng lớn, ta quay sang nhũ mẫu, giọng nghẹn ngào:

"Nhũ mẫu, phu quân không chịu uống thuốc!"

"Phải làm sao bây giờ? Phu quân không chịu uống thuốc..."

Ta hoảng hốt đưa bát thuốc cho nhũ mẫu, nhũ mẫu cũng thử đút cho hắn, nhưng vẫn không thành công.

Ta khóc đến mức nghẹn ngào, tiếng khóc vang khắp sân viện, kinh động đến cả Lâm Vân Khê bên ngoài.

Nàng vội vã chạy vào, nhìn thấy ta khóc đến không ngừng được, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội hỏi:

"Chuyện gì vậy? Lão đại không còn sống nữa sao?"

Vốn dĩ ta đã sợ lắm rồi, nghe nàng nói như vậy, càng hoảng loạn hơn, chỉ biết khóc càng dữ dội.

Đúng lúc này, phu quân khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt.

Hắn nhìn ta, dường như phải cố gắng rất nhiều mới có thể nâng tay lên, nhưng cuối cùng cũng không làm được, chỉ có thể khẽ thở dài, giọng khàn khàn:

"Đừng khóc, nàng khóc đến mức tim ta cũng đau mất rồi."

Lúc ấy, ta thật sự đã ngừng khóc.

Nhưng ngay sau đó, ta liền ngất đi.

Từ khi sinh ra, thân thể ta vốn đã yếu ớt, chỉ cần bị nhiễm lạnh một chút là có thể bị bệnh, huống hồ lần này lại chịu đả kích quá lớn, hoàn toàn vượt qua mức chịu đựng của ta.

Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ quanh quẩn trong viện, dù có bị các tỷ tỷ bắt nạt, cũng chưa từng trải qua sự dao động lớn như thế này. Vậy nên, ta cũng chưa từng có lần nào ngất đi đến hai lần như hôm nay.

Giống như bị rơi vào một khoảng tối mịt mù.

Không biết bao lâu sau, bóng tối dần dần tan đi, trước mắt ta là một hình ảnh đầy máu.

Ta hoảng loạn đưa tay ra, nhưng chẳng thể chạm vào dù chỉ là một góc áo của phu quân.

Nỗi sợ hãi trào dâng, ta vừa khóc vừa gọi hắn.

Thật lâu sau, ngay khi ta sắp từ bỏ, đột nhiên nghe thấy giọng hắn khẽ gọi:

"Chân Chân."

Hắn gọi thêm một tiếng nữa.

Ta vô thức men theo âm thanh đó, rồi dần dần mở mắt.

Phu quân đang ở ngay bên cạnh, thấy ta tỉnh lại, gương mặt hốc hác mới thoáng thả lỏng một chút.

"Phu quân..."

Ta gọi hắn, nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mắt.

Vốn dĩ, ta đã định đợi hắn quay về rồi sẽ nhào vào lòng hắn, giống như trước kia.

Khi đó, hắn nhất định sẽ giả vờ nghiêm nghị bảo ta không được chạy loạn, phải đi đứng cẩn thận hơn.

Nhưng bây giờ, ta chỉ có thể rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

"Đều là lỗi của ta... Nếu ta đưa đồng tâm kết cho chàng sớm hơn, chàng đã không bị thương."

Ta siết chặt chăn, trong lòng tràn đầy hối hận.

Phu quân nghe vậy, giơ bàn tay ra, trên lòng bàn tay hắn đầy những vết xước, mà trong tay hắn, đồng tâm kết ta tặng vẫn còn nằm yên đó.

"Chân Chân, đồng tâm kết tượng trưng cho ân tình và sự gắn kết dài lâu, chứ không phải là bùa hộ mệnh để cầu bình an."

Gắn kết dài lâu?

Ân tình?

Là ý gì?

10.

"Nhanh chóng để thần y châm cứu đi, châm xong là khỏe thôi!"

Lâm Vân Khê lật sổ sách, chỉ tiện miệng nói một câu, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Từ sau khi phu quân trở về, hắn dường như càng bận rộn hơn, đến chuyện đã hứa sẽ đưa ta ra ngoài chơi cũng chưa thực hiện.

Ta bĩu môi, không hỏi nữa, lặng lẽ chạy đến tìm phu tử.

Phu tử vừa thấy ta, liền mỉm cười hỏi:

"Phu nhân hôm nay trông có vẻ khác một chút?"

Ta mím môi, chớp chớp mắt.

Phu tử thật tinh ý, ngay cả Lâm Vân Khê cũng không nhận ra điểm khác biệt này.

"Phu tử, vì sao nữ nhân lại tô son môi?"

Ta ngồi xuống đối diện nàng, chống cằm, ánh mắt đầy tò mò.

Mấy ngày trước, ta phát hiện trên môi phu quân có chút vết son nhạt.

Nghĩ một lát, ta liền đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói:

"Bởi vì trông rất đẹp, phu quân chắc chắn cũng sẽ thích."

Phu quân chưa từng thấy qua ta tô son.

Lần trước, Lâm Vân Khê mua rất nhiều son môi đem về, nói bây giờ các tiểu thư đều thích tô son.

Ta cũng đã thấy các tỷ tỷ tô son, trông rất xinh đẹp.

Bây giờ phu quân đã trở về, vậy thì ta cũng nên để nhũ mẫu thoa chút son lên môi, để khi hắn về thấy ta, chắc chắn sẽ khen ta hôm nay thật xinh.

Phu tử khẽ cười:

"Xưa nay có câu, nữ nhân vì người mình yêu mà làm đẹp."

Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói:

"Trên đời có rất nhiều loại tình cảm, chỉ riêng một chữ tình đã có thể biểu đạt biết bao điều."

Sau đó, nàng lại hỏi:

"Phu nhân có thích Lâm cô nương không?"

Đương nhiên là thích!

Lâm Vân Khê đối với ta rất tốt, còn thường xuyên đưa ta đi chơi.

"Vậy phu nhân có thích nhũ mẫu không?"

Càng thích hơn.

"Phu nhân thích Lâm cô nương, đó là tình bạn giữa nữ nhân với nhau."

"Phu nhân thích nhũ mẫu, đó là tình thân, sự tôn kính và dựa dẫm."

Phu tử nhẹ nhàng mỉm cười:

"Nhưng nếu phu nhân thích phu quân, đó chính là tình yêu."

Ta hơi ngẩn ra, chỉ biết gật đầu, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Thì ra tình cảm với Lâm Vân Khê và tình cảm với phu quân lại khác nhau.

Ta thích Lâm Vân Khê, nhưng Lâm Vân Khê cũng thích rất nhiều người khác.

Còn phu tử lại nói rằng...

Tình yêu giữa nam và nữ là thứ tình cảm phức tạp nhất, vừa ngọt như mật, lại vừa đắng như thứ thuốc khó uống nhất trên đời.

Chỉ khi hiểu rõ tình yêu, mới có thể thực sự trưởng thành.

Ta còn chưa hiểu hết.

Nhưng có một điều ta đã sớm hiểu ra từ lâu—

Phu quân và nhũ mẫu không giống nhau.

Phu quân vừa về đến liền bị ta nhào vào lòng, hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôm ta thật chặt:

"Lại muốn làm nũng sao?"

"Muốn ôm phu quân một chút!"

Ta cười hì hì, ngẩng đầu nhìn hắn.

Quả nhiên, tình cảm giữa nam và nữ giống như mật đường, ngọt ngào vô cùng.

Ngón tay thô ráp của phu quân khẽ lướt qua môi ta, khiến ta cảm thấy nhột nhột, vô thức rụt người lại.

"Môi nàng làm sao vậy?"

Hắn quả nhiên đã nhận ra.

Ta chu môi, chớp mắt hỏi:

"Đẹp không?"

"Vân Khê tỷ tỷ nói, nữ nhân phải trông như nữ nhân, thế nên lần này nàng ấy mua rất nhiều phấn son, ta chỉ mang về một hộp son môi thôi."

Phu quân khẽ hắng giọng, ánh mắt trầm xuống:

"Nàng đã quen mua mấy thứ linh tinh này rồi sao?"

Ta bĩu môi.

Sao lại thế được!

Lần trước Lâm Vân Khê mua cho ta một bộ y phục, hắn cũng không vui.

Không lẽ vì chuyện son môi này mà hôm nay hắn cũng không chịu ở cùng ta nữa sao?

Không được!

Ta vội vàng liếm liếm môi, cố gắng làm son trên môi biến mất.

Không ngờ, ánh mắt phu quân lại càng trầm hơn:

"Nàng đang làm gì vậy?"

Hắn kéo ta đến ngồi trên chiếc ghế thấp bên giường, sau đó phất tay bảo mọi người lui xuống, kể cả nhũ mẫu cũng không ngoại lệ.

"Phu quân, ta chỉ liếm đi thôi mà."

Ta đứng trước mặt hắn, chẹp chẹp miệng một chút, sau đó chợt nghĩ ra một cách hay hơn.

Ta khẽ cúi người, dùng đôi môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, cọ cọ một chút, rồi vui vẻ đứng thẳng dậy:

"Phu quân, có ngọt không?"

Ta cũng không biết son môi có ngọt hay không.

Chỉ cảm thấy giống như đã thoa một lớp mật lên môi vậy.

Phu quân nhìn ta, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

"Phu quân..."

Ta còn chưa nói hết câu, hắn đột nhiên vung tay kéo mạnh ta vào lòng.

Ta kinh ngạc đến mức ngồi im không nhúc nhích, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Lâm Vân Khê luôn bảo phu quân rất lợi hại.

Ta còn chưa kịp định thần lại, thì đã bị phu quân giữ chặt gáy, kéo về phía hắn, môi lại chạm môi.

Lần này, hắn không đơn thuần là cọ cọ như ta, mà dịu dàng liếm đi lớp son môi còn sót lại.

Ta đơ người, đầu óc trống rỗng.

Giống như có một luồng nhiệt bốc thẳng từ lồng ngực lên tận đỉnh đầu, trái tim trong lồng ngực đập mạnh từng nhịp thình thịch thình thịch, như thể có thứ gì đó vừa nhảy bật ra.

Giữa cơn choáng váng, ta thấy trên môi hắn còn vương một nụ cười mơ hồ.

"Thật sự rất ngọt."

Chương trước Chương tiếp
Loading...